Hoàng hôn dần buông kết thúc một ngày. Lặng lẽ đi bên anh, em không sao cất nổi lời cuối. Thừa nhận mình yếu đuối, em về mang tất cả kỷ niệm chôn cất rồi nhặt nhạnh lòng dũng cảm của mình, chuyển thành dòng tin nhắn cho anh. Dù xé lòng, tiếc nuối em cũng sẽ cố xa anh.
Minh họa |
Tình đầu đẹp nên thường dang dở, câu thơ ngày nào nay thành định mệnh chúng ta. Anh đừng trách em, tội lắm. Không phải cuộc đời này con người chỉ cần tình yêu là đủ... Mỗi người chỉ có một gia đình và bên anh sẽ có người đến sau hơn em gấp nhiều lần, dù tình yêu trao anh với em là duy nhất.
Mẹ bảo: Nắm được thì buông được, đừng đa mang, chỉ chuốc thêm khổ tâm riêng mình. Vậy mà em yếu đuối quá, đã quyết buông tay sao lòng em hoài nhớ, kỷ niệm ập ùa, day dứt trái tim đau. Học cách bận rộn để nguôi quên, em cố dặn lòng hãy tìm sự mạnh mẽ cho chính mình.
Chiều, phố lãng mạn. Vô tình bắt gặp ở người lạ những hình ảnh ngày xưa, em mỉm cười, mong họ hạnh phúc vẹn tròn. Còn hạnh phúc của em? Đơn giản là không làm cho người khác phải rối rắm, khổ sở trước những sự lựa chọn. Chẳng hạn như giữa gia đình và tình yêu...
Mẹ bảo: Cuộc sống không ai hoàn hảo, yêu một người nào đó cũng nên yêu cả khuyết điểm của người ta để tình không bị chông chênh. Nghĩ lại, cũng đã có người đến với em nhưng khi họ muốn buông tay, em lại không níu kéo. Không yêu được thì làm bạn. Nhưng có lẽ ngoại trừ anh. Anh là người quen, mà bạn và người quen - hai khái niệm đó hoàn toàn khác xa nhau.
Hoàng hôn dần buông kết thúc một ngày. Lặng lẽ đi bên anh, nghe anh kể về đoạn đường đã qua, nghe anh nói về đoạn đường sắp tới... Bao lâu rồi? Bàn tay này đã siết tay anh lần cuối... Và giờ đây, bàn tay này đang trong tay anh, dịu dàng. “Hãy tha thứ cho anh nha em. Ngày đó anh đã không đủ mạnh mẽ để níu em lại, nhưng bây giờ hoàn cảnh đã khác, tất cả đã thay đổi, hãy trở về với anh đi em”. Anh mong em tha thứ? Anh có lỗi gì đâu. Không phải những kết thúc buồn đều bắt nguồn từ một vài lỗi lầm do con người gây nên. Vả lại, tình yêu chân thành thì không có kết thúc mà anh...
Mẹ bảo: Có những thứ qua đi sẽ không tìm lại được. Vậy mà từ một buổi chiều nào đó, em lại tìm được một điều ngoại lệ. Cứ ngỡ nó đã trôi xa em mà nay đã trở lại cùng em và em tin mãi mãi, đó là tình yêu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét